Những năm đầu ở Đức, tôi đi bán hàng rong, là những năm tháng va chạm với cái vỉa hè. Tới khi tuổi cao hơn, không chịu được sương giá, tôi thuê một gian hàng ở đường phố Stadt Teltow làm cửa hiệu. Cửa hàng có biển quảng cáo, nhưng tôi vẫn bày đồ ra ngoài, trên vỉa hè hai cái giá quần áo, hai cái giá đựng giầy, tất để bán. Những thứ bày biện ấy áp sát cửa hàng, chiếm dụng chỉ 1,5 m ra hè.
Có thể là ngày mai, có thể là tuần sau, tháng sau, năm sau hay nhiều năm sau đó, chắc chắn mỗi người trong cuộc đời này, cũng sẽ có một ngày mang tên "ngày gặp lại"...
Khi chia tay một tình yêu, người ta thường tìm mọi cách để mau chóng quên đi hình bóng của tình cũ. Những người có suy nghĩ này thường làm đủ cách để cố quên đi quá khứ nhưng chẳng được vì cứ cố quên lại càng nhớ.
Suy cho cùng, là con gái, muốn hạnh phúc thì trước hết hãy sống tốt cuộc sống của mình...
Đau, hẳn là cảm giác đầu tiên mà những người trong cuộc cảm thấy khi án phạt được đưa ra. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, và có lẽ nó sẽ làm bóng đá Việt Nam tốt hơn.
Năm 1996 tôi tốt nghiệp đại học, rồi trúng tuyển vào một cơ quan nhà nước cấp bộ. Điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ được nhập khẩu Hà Nội. Lúc đó, tuy không còn tiêu chuẩn phân nhà, sổ gạo, nhưng được nhập khẩu vào Hà Nội là mơ ước của nhiều người. Cầm quyết định của cơ quan, tôi hăm hở vào gặp trưởng phòng quản lý sinh viên của trường đại học, nơi tôi cắt chuyển khẩu tạm thời từ quê lên để ở suốt 4 năm đại học.