Đâu phải chuyện tình nào cũng có một kết thúc tốt đẹp. Đến một ngày nào đó lỡ duyên cùng nhau rồi, hãy cứ mạnh dạn rẽ ngang một con đường khác. Nhưng hãy thẳng thắn và nói với nhau một lời chia tay chứ đừng nên chấm dứt tất cả trong sự im lặng.
Sáng sớm ngày 23/11, một cơn địa chấn mạnh 7.4 độ Richter lại xảy ra tại Nhật Bản, tâm chấn nằm sâu 25km ngoài khơi vịnh Fukushima. Tuy ở cách xa tâm chấn 300km nhưng ảnh hưởng của những cơn rung lắc làm tôi thao thức không thể ngủ tiếp, trong lòng luôn sẵn sàng cho tình huống di tản để đảm bảo an toàn cho gia đình mình. Nhưng bầu trời sáng vẫn yên bình báo hiệu một ngày mới như mọi ngày.
Có thể cái lồng ấy đã bảo toàn mạng sống cho kẻ trộm chó và nỗi bức xúc của dân làng đã chực chờ từ lâu. Nhưng tôi vẫn ám ảnh cùng cảm giác chua xót. Không phải cho tên trộm mà bởi phận người đôi khi bị đánh đồng với mạng những con chó và ngược lại…
Sau những thông tin hỗn độn về những vụ hôi của gần đây, tôi vừa đọc được một câu chuyện trái ngược hoàn toàn. Thế này đây thưa quý vị, “khoảng 6 giờ 20 sáng 17.11, xe tải biển số 63C.023.59 chở gần 800 con vịt bị lật ở Thủ Thừa (Long An). Trong khi chủ vịt đứng khóc thì hàng trăm dân địa phương tràn tới, thu gom và kêu gọi mọi người cùng mua vịt chết để hỗ trợ người bị nạn…”.
Bạn tôi - hai vợ chồng không có việc làm ổn định, thu nhập bấp bênh khoảng 10 triệu đồng mỗi tháng - dịp 20/11 nào cũng loay hoay 'phong bì bao nhiêu thì vừa'.
Chuyện điều động giáo viên đi tiếp khách ở Hà Tĩnh khiến dư luận chú ý suốt hơn một tuần qua và được đem ra chất vấn ở cả nghị trường Quốc hội. Tôi thấy dường như có ba luồng quan điểm chính. Nhiều người bất bình khi các cô giáo bị điều động thực hiện một nhiệm vụ không phù hợp, ngoài chuyên môn. Một số coi đây là việc bình thường, không cần làm lớn chuyện. Còn một nhóm khác mà ý kiến của họ khiến tôi lưu tâm hơn cả: họ hiểu đây là chuyện không hay nhưng không thể làm khác bởi tiệc tùng đã trở thành một phần công việc.