Trước mặt kẻ khiêm nhường giả tạo
ta ngu ngơ như chẳng biết gì
manh áo giáp ngù ngờ chắn đạn
thủng thẳng chờ động tĩnh người đi
Ánh nắng
chỉ có thể thấy được khi lạc lối
bầu trời là chiếc phao cứu sinh cho những cánh chim mù
đức tin trong tôi cứ mãi ngục tù
đêm đêm dọa nạt trái tim yếu bóng
Những bông lúa chúm chím
những khuôn mặt ca dao
những giọng nói mía lau
lấp ló đường cong thị thành sau ngày xem mắt
Đến tiệc của chúa
tôi ngỡ mình đi lạc
chốn thiên đường đổi khác
gặp nhiều mặt nạ nói cười
Giữa cuộc người
hai ô đen – trắng
khuyết tật với ô tròn là đen, ô vuông là trắng
ranh giới thắng – thua nằm lẫn trong cờ
Bên bếp lửa hồng
khoai mì, khoai lang hiên ngang mặc cả
gánh hàng rong được mùa nâng giá
chen chân lên mâm cỗ người giàu